TẠI SAO THI THỂ UNG CHÍNH KHÔNG CÓ ĐẦU” ?
Vào sáng sớm ngày 23 tháng 8 âm lịch năm Ung Chính 雍正thứ 13 (năm 1735), hoàng đế Ung Chính một đời kiêu hùng đột nhiên qua đời ở li cung trong vườn Viên Minh 圆明. Do bởi ghi chép trong sử sách nội dung không thống nhất đã khiến cho cái chết của Ung Chính lan truyền không dứt.
Thuyết mà lưu truyền rộng nhất là Lã Tứ Nương 吕四娘nhập cung hành thích, đồng thời lấy đi đầu Ung Chính. Nguyên nhân là vào thời Ung Chính, Tăng Tĩnh 曾静 người Hồ Nam 湖南 cố thủ Di Hạ Quan 夷夏观, thuyết phục đại tướng quân Nhạc Chung Kì 岳钟琪, khuyên ông ta cử binh tạo phản, nhưng lại bị Nhạc Chung Kì cáo phát. Tăng Tĩnh khi bị giam trong ngục đã khai rằng tư tưởng phản Thanh phục Minh của mình là chịu ảnh hưởng của người thầy tên Lã Lưu Lương 吕留良. Lúc bấy giờ Lã Lưu Lương đã mất, Ung Chính bèn hạ lệnh chém cả nhà họ Lưu. Học trò của Lã Lưu Lương là Nghiêm Hồng Quỳ 严鸿逵 cũng bị giết. Lã Tứ Nương là cháu gái của Lã Lưu Lương, may mắn thoát được đại nạn. Là người họ Lữ duy nhất còn sống sót, Lã Tứ Nương quyết tâm báo thù, đi học võ nghệ, đặc biệt là tinh thông kiếm thuật. Do bởi vụ án của Lã Lưu Lương liên luỵ nhiều người, đã dẫn đến sự phẫn nộ của người Hán, cho nên dưới sự giúp đỡ tích cực của các hiệp khách nổi tiếng lúc bấy giờ như Cam Phụng Trì 甘凤池, Lã Tứ Nương trước sau vẫn không bị triều đình nhà Thanh bắt được. Tháng 8 năm Ung Chính thứ 13, Lã Tứ Nương lẻn vào trong cung, dùng phi kiếm chặt lấy đầu Ung Chính. Để giấu nhẹm chân tướng, triều đình nhà Thanh đã tạo ra cảnh tượng giả Ung Chính bị đau mà chết. Cũng có người nói, Lã Tứ Nương nhập cung hành thích, còn có sự giúp đỡ của một cô gái tên Ngư Nương 鱼娘.
Một truyền thuyết khác kể rằng, Ung Chính chết dưới tay kiếm của người đàn bà ở Hồ Nam 湖南. Tương truyền một người họ Lư 卢 mưu phản bị Ung Chính giết chết, vợ ông ta giỏi về kiếm thuật, tìm cách báo thù cho chồng, sau khi giết chết Ung Chính cũng đã tự vẫn.
Theo chế độ cung đình đời Thanh, phàm phi tử được hầu cận hoàng đế đều loả thể và được bọc trong tấm chăn, do thái giám khiêng đến tẩm cung của hoàng đế. Nghe nói người Mãn khi mới vào trung nguyên không có quy định này. Quy định đặc biệt này được đặt ra sau khi Ung Chính lên ngôi. Theo truyền thuyết, người con gái của nhà có thâm thù với Ung Chính đã lẻn vào trong cung, làm phi tần của Ung Chính, cuối cùng cơ hội hầu cận đã đến đã giết chết Ung Chính. Chế độ này là để đề phòng sự việc như vậy phát sinh lần nữa.
Do bởi thuyết Ung Chính bị hành thích thấy trong dã sử nên có những truyền ngôn, nói rằng trong quan tài của Ung Chính chỉ có thây nhưng không có đầu, triều Thanh đã dùng vàng làm đầu giả để an táng.
Quan điểm lưu hành những năm gần đây cho rằng Ung Chính chết là do bởi trúng độc. Ung Chính sùng mộ phương thuật, đối với Đạo giáo, đặc biệt là tu luyện công phu rất hứng thú. Khi mới kế vị, Ung Chính hàng ngày lo trăm việc, vất vả quá độ, lại thêm sinh hoạt riêng tư không điều độ, sức khoẻ dần xấu đi, không thể không dùng đan dược. Khoảng bắt đầu từ năm Ung Chính thứ 4, Ung Chính thường uống “kí tế đan” 既济丹 do đạo sĩ luyện chế. Ngoài bản thân dùng ra, Ung Chính còn ban cho các sủng thần. Ung Chính trước sau đã cho triệu các đạo sĩ như Giả Sĩ Phương 贾士芳, Lâu Cận Viên 娄近垣 nhập cung. Năm Ung Chính thứ 12, sau khi Lâu Cận Viên rời cung, Ung Chính lệnh cho Trương Thái Hư 张太虚, Vương Định Càn 王定乾 luyện đan ở tây uyển. Cuối cùng do bởi dùng đan dược trong một thời gian dài nên đã dẫn tới việc trúng độc mà chết. Ngày thứ 3 sau khi Ung Chính chết, Càn Long 乾隆 bỗng nhiên ra chỉ dụ trục xuât toàn bộ đạo sĩ luyện đan, đồng thời cấm nội giám, cung nữ không được nói đến quốc sự, nếu ai bất tuân “hành xử theo chính pháp”. Vị mới lên ngôi, trăm việc đang đợi xử lí, thế mà lại vội vàng xử trí đám đạo sĩ như thế, đó là bằng chứng có sức thuyết phục về sự kiện Ung Chính chết do bởi đan dược.
Tóm lại, nguyên nhân cái chết của Ung Chính đến nay vẫn chưa định luận.
Huỳnh Chương Hưng
Quy Nhơn 9/11/2012
Dịch từ nguyên tác Trung văn
UNG CHÍNH THI THỂ VỊ HÀ VÔ ĐẦU
雍正尸体为何无头
Trong quyển
TRUNG QUỐC VỊ GIẢI CHI MÊ
中国未解之谜
Chủ biên: Tôn Thiệu Vũ 孙绍武
Hô Hoà Hạo Đặc: Viễn phương xuất bản xã, 2009.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét