CẢM NGỘ KHI ĂN XỦI CẢO
Một ngày nọ, Vương Hi Chi 王羲之 đi ngang qua chợ, thấy một tiệm bán xủi cảo có tiếng người ồn ào, vô cùng náo nhiệt, nhất là cặp đối hai bên cửa làm mọi người chú ý, cặp đối có 10 chữ, viết rằng:
Kinh thử quá bất khứ
Tri vị thả thường lai
经此过不去
知味且常来
(Đã đi ngang qua đây thì không thể nào đi được nữa
Đã biết mùi vị ở đây rồi thì thường tới nơi đây)
Tấm biển bên trên viết:
“Áp nhi giảo tử phố”
鸭儿饺子铺
(Tiệm xủi cảo con vịt)
Nhưng chữ viết lại cứng, thiếu công lực.
Xem xong, Vương Hi Chi nghĩ bụng: chữ viết như vậy mà cũng phối với tấm biển? lại suy nghĩ hai câu
Kinh thử quá bất khứ
Tri vị thả thường lai
Rốt cuộc là người nào buôn bán đây, sao mà lại khoa trương như thế? Tiến lại gần để xem, thấy trong tiệm có một chảo nước sôi lớn đặt bên cạnh vách tường thấp. Những bánh xủi cảo làm bằng bột trắng bọc kĩ giống như những con chim trắng nhỏ, từng con từng con bay vượt qua tường, rơi đúng vào chảo nước đang sôi. Chảo đầy xủi cảo, không cần nói, “chim nhỏ” dừng lại không bay qua nữa. Đợi đến lúc luộc chín, vớt hết ra, Những “chú chim nhỏ” lại sắp hàng bay vượt qua tường, rất chính xác không trật.
Vương Hi Chi vô cùng kinh ngạc, thuận tay lấy ra mấy đồng bạc vụn mua một bát xủi cảo, sau đó ngồi xuống. Lúc bấy giờ mới phát hiện, từng bánh xủi cảo tinh xảo lung linh giống như những chú vịt đang đùa trên sóng nước, quả thật đẹp hơn cả hoá công tạo ra. Vương Hi Chi dùng đũa gắp xủi cảo lên từ từ đưa vào miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng. Lúc ấy mùi thơm xộc vào mũi, vị ngon tràn cả miệng. Bất giác Vương Hi Chi bưng cả bát xủi cảo ăn sạch.
Ăn xong, Vương Hi Chi nói với chính mình: bánh xủi cảo con vịt quả thật rất ngon, chỉ có điều chữ trên cặp đối ở cửa viết kém quá, không xứng với vị ngon của xủi cảo. Vương Hi Chi ta sao không nhân dịp này viết cho họ, cũng không phụ mình lần nầy đến đây. Nghĩ đến đây Vương Hi Chi bèn hỏi người chạy bàn:
Xin hỏi, chủ nhân của tiệm ở đâu?
Người chạy bàn lấy tay chỉ nơi bức tường thấp, nói rằng:
Bẩm tướng công, chủ tiệm ở sau bức tường kia.
Vương Hi Chi rảo qua tường, thấy một bà lão tóc trắng ngồi trước bàn bột, một mình cán bột làm vỏ xủi cảo, rồi lại gói nhân, loáng một cái là xong, động tác cực kì lanh lẹ. Điều khiến người ta kinh ngạc đó là: sau khi bọc xong, bào lão thuận tay quăng xủi cảo qua tường, xủi cảo con vịt từng cái từng cái lần lượt rơi đúng vào trong chảo.
Tài nghệ cao siêu của bà lão khiến Vương Hi Chi kinh thán không ngừng. Vương Hi Chi vội tiến đến hỏi:
Thưa cụ, công phu thâm hậu của cụ phải mất thời gian bao lâu mới luyện thành?
Bà lão đáp rằng:
Không dấu gì ông, tập cho rành phải cần 50 năm, cho thành thục lão luyện phải cần cả một đời người.
Nghe xong, Vương Hi Chi trầm mặc một lát, giống như đang thưởng thức mùi vị của câu nói, sau đó lại hỏi:
Tay nghề của cụ cao siêu như thế, sao câu đối nơi cửa không nhờ người viết cho đẹp một chút?
Bà lão đáp rằng:
Tướng công có chỗ không biết đấy thôi, không phải tôi không muốn nhờ người viết, chỉ có điều khó nhờ lắm. Người viết có được chút danh tiếng đã vác mặt lên trời, làm gì chịu viết cho dân thường như chúng tôi. Thực ra theo tôi thấy, công phu viết chữ của họ không bằng công phu quăng bánh của tôi đâu.
Lời của bà lão không nhất định ám chỉ Vương Hi Chi, nhưng Vương Hi Chi sau khi nghe qua mặt nóng ran, cảm thấy xấu hổ. Thế là Vương Hi Chi liền viết một cặp câu đối, cung kính tặng cho bà lão.
Huỳnh Chương Hưng
Quy Nhơn 23/4/2015
Nguyên tác Trung văn
NGẬT GIẢO TỬ ĐÍCH CẢM NGỘ
吃饺子的感悟
Trong quyển
TRUNG QUỐC HỘI HOẠ VĂN HOÁ
中国绘画文化
Tác giả: Tần Mộng Na 秦梦娜
Thời Sự xuất bản xã, 2008.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét