TRUYỀN THUYẾT ÔNG LÃO DƯỚI TRĂNG
Trời chiều tối, Vi Cố đi dạo trên đường, nhìn thấy dưới trăng có một ông lão ngồi trên đất, đang lật xem một quyển sách rất dày, bên cạnh lại có một túi vải đựng đầy những sợi dây đỏ.
Vi Cố cảm thấy kì lạ liền đến hỏi:
Thưa lão bá, xin hỏi, lão bá đang xem sách gì vậy?
Ông lão đáp rằng:
Đây là sách ghi chép việc hôn nhân của nam nữ trong thiên hạ.
Vi Cố nghe xong càng hiếu kì, hỏi thêm:
Thế những sợi dây đỏ trong túi vải dùng để làm gì?
Ông lão mỉm cười nói với Vi Cố rằng:
Những sợi dây này dùng để buộc chân đôi vợ chồng lại, cho dù hai bên nam nữ là cừu thù hoặc ở cách rất xa. Chỉ cần ta dùng dây đỏ buộc chân đôi nam nữ lại, họ nhất định sẽ gắn bó kết thành vợ chồng.
Vi Cố nghe xong, đương nhiên không tin, cho rằng ông lão nói đùa với mình, nhưng đối với ông lão kì quái này, Vi Cố vẫn hiếu kì. Khi Vi Cố muốn hỏi một vài việc, ông lão đã đứng lên, cầm sách và túi vải đi vào phía chợ. Vi Cố cũng đi theo.
Đến hàng gạo, hai người thấy một người đàn bà mù bế một bé gái khoảng 3 tuổi đang đi tới. Ông lão liền nói với Vi Cố rằng:
Bé gái mà người đàn bà mù bế kia tương lai sẽ là vợ của anh đấy!
Vi Cố nghe xong rất giận, cho rằng ông lão cố ý đùa mình, liền gọi đứa gia nô đi tìm bé gái đó giết đi, xem tương lai có thành vợ của mình không.
Gia nô chạy đi, sau khi đâm đứa bé một nhát liền bỏ chạy. Khi Vi Cố đi tìm ông lão để hỏi chuyện thì đã không thấy tông tích của ông lão đâu.
Thời gian như thoi đưa, nháy mắt đã qua 14 năm, lúc này Vi Cố đã tìm được đối tượng vừa ý, sắp kết hôn. Cô gái là viên minh châu trên tay của Thứ sử Tương Châu 相州 Vương Thái 王泰, rất xinh đẹp, chỉ có điều khoảng giữa chân mày có vết sẹo. Vi Cố cảm thấy rất lạ, liền hỏi nhạc phụ:
Tại sao giữa chân mày của vợ con lại có vết sẹo?
Thứ sử Tương Châu nghe qua liền nói:
Nói ra khiến người ta căm giận, 14 năm trước tại Tống Thành, một ngày nọ, bà bảo mẫu họ Trần bế nó đi qua hàng gạo, có một tên cuồng đồ vô duyên vô cớ đâm nó một dao, may mà không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ lưu vết sẹo đó, quả là đại hạnh trong bất hạnh.
Vi Cố nghe xong đờ đẫn cả người, sự việc 14 năm trước hiện rõ trong đầu. Anh ta nghĩ rằng: Lẽ nào chính mình đã sai gia nô giết đứa bé? Thế là Vi Cố căng thẳng hỏi thêm:
Bảo mẫu có phải là một ngươi đàn bà mù?
Vương Thái thấy sắc mặt của chàng rể có ý, lại hỏi vòng vo, liền hỏi lại Vi Cố:
Không sai, đúng là một người đàn bà mù. Nhưng sao con lại biết?
Vi Cố quả là vô cùng kinh ngạc, trong phút chốc trả lời không được. Một lúc sau mới bình tĩnh lại, sau đó đem câu chuyện 14 năm trước tại Tống Thành gặp một ông lão dưới trăng, kể ra hết.
Vương Thái nghe qua, cũng cảm thấy kinh ngạc.
Lúc này Vi Cố mới biết những lời của ông lão dưới trăng không phải là đùa. Nhân duyên của họ quả là do Thần làm chủ.
Nhân đó hai vợ chồng càng thêm trân quý cuộc hông nhân này, họ sống một cuộc sống tràn đầy yêu thương.
Chẳng bao lâu sự việc này truyền đến Tống Thành, để kỉ niệm sự xuất hiện của ông lão dưới trăng, người nơi đó đã đổi tên Nam điếm thành “Định hôn điếm” 定婚店.
Do bởi câu chuyện này lưu truyền, khiến mọi người tin rằng: nam nữ kết đôi là do ông lão dưới trăng dùng chỉ đỏ buộc chân họ lại, cho nên, người đời sau đã gọi người làm mai là “nguyệt hạ lão nhân” 月下老人, gọi tắt là “Nguyệt lão”.
Huỳnh Chương Hưng
Quy Nhơn 21/10/2015
Nguyên tác Trung văn
NGUYỆT HẠ LÃO NHÂN ĐÍCH TRUYỀN THUYẾT
月下老人的传说
Trong quyển
THANH THIẾU NIÊN TỐI HỈ HOAN ĐÍCH
THẦN THOẠI CỐ SỰ
青少年最喜欢的
神话故事
Tác giả: Ngô Cảnh Minh 吴景明
Diên Biên nhân dân xuất bản xã, 2002
0 nhận xét:
Đăng nhận xét