About

Blog Archive

Lưu trữ Blog

Được tạo bởi Blogger.

Blogroll

 

Dịch thuật: Con dạy cha

CON DẠY CHA

          Ngày xưa tại thôn họ Trần có một người tên Trần Đông 陈东, năm ông 27 tuổi người vợ qua đời để lại một đứa con mới lên 3 tên Trần Hổ 陈虎. Trần Đông sợ con bị mẹ kế ngược đãi nên ông không đi bước nữa. Trần Đông xem Trần  Hổ như viên ngọc, mùa đông sợ con lạnh, mùa hạ sợ con nóng, riêng bản thân mình không dám ăn, không dám mặc, chỉ biết thoả mãn nhu cầu của con.
          15 năm sau, Trần Hổ trưởng thành. Trần Đông cưới cho con người vợ họ Lí. Năm sau, Lí thị sinh được một đứa con đặt tên là Trần Tiểu Bảo 陈小宝.
          Trần Đông rất ít nói, mỗi ngày làm việc từ sáng sớm đến chiều tối, việc kiếm tiền toàn giao cho Lí thị. Cả nhà đối xử với nhau rất hoà mục.
          5 năm sau vào một ngày mùa đông, Trần Đông chặt củi trên núi sơ ý bị thương ở chân, từ đó không thể làm những việc nặng.
          Mới đầu  hãy còn được, qua một thời gian sau, Lí thị dần cảm thấy Trần Đông là cục nợ, bà ta thường nói bóng gió Trần Đông, cho Trần Đông ăn cơm thừa canh cặn. Thân thể Trần Đông ngày càng xấu đi, vậy mà còn phải làm việc từ sáng đến tối. Trần Đông biếng giặt quần áo, biếng tắm rửa, thân thể dần bốc mùi. Lí thị bèn nói với Trần Hổ để Trần Đông ở vào gian nhà chứa củi. Ban đầu Trần Hổ không đồng ý, nhưng chịu không nổi Lí thị vừa mắng vừa chửi nên đã đưa Trần Đông vào đó.
          Một buổi sáng đầu đông, Trần Hổ và Lí thị ra khỏi nhà, Tiểu Bảo vào gian nhà chứa củi thăm ông nội. Gian nhà rất lạnh, chỉ trong chốc lát mà Tiểu Bảo đã lạnh run. Tiểu Bảo hỏi ông nội:
Nội à, nội có lạnh không?
Trần Đông bảo rằng:
Không lạnh đâu cháu.
Tiểu Bảo nhìn ông nội rồi nói:
Thế thì tại sao nội lại khoác mền, đội mũ bông?
Trần Đông thở dài không nói tiếng nào. Tiểu Bảo tiến lại nắm lấy tay ông nói rằng:
Chúng ta về nhà lớn ở đi ông.
Trần Đông bảo:
Không sao đâu, ông không lạnh. Ông không thể về nhà lớn.
Tiểu Bảo thấy ông không chịu bèn về nhà ôm tấm trải giường đem cho ông nội.
Sau khi Lí thị về phát hiện thiếu tấm trải giường liền đến gian nhà chứa củi xem thử, vừa mới nhìn đã thấy liền mở miệng mắng. Tiểu Bảo nghe được vội chạy đến nói:
Tấm trải giường đó là con mang đến cho nội. Nội ở đó lạnh lắm.
Lí thị không nói tiếng nào, ôm tấm trải giường đem về. Tiểu Bảo theo phía sau đòi tấm trải giường nhưng Lí thị không thèm để ý.
Buổi tối, Lí Thị nói với Trần Hổ rằng:
Cha e là sống không được bao lâu nữa. Đợi sau khi cha chết, chúng ta dỡ gian nhà chứa củi để xây chuồng dê mua dê về thả.
Tiểu Bảo nghe qua liền nói:
Không được dỡ gian nhà chứa củi.
Trần Hổ hỏi:
Sao không dỡ được?
Tiểu Bảo nói rằng:
Đợi con lấy vợ xong, ba mẹ ra đó ở.
Trần Hổ và Lí thị kinh hãi. Lí thị bảo:
Nhà chúng ta có 3 gian, mỗi người ở một gian.
Tiểu Bảo lại nói:
Nhà chúng ta có 3 gian, nhưng ông nội chẳng phải là đang ở gian nhà chứa củi sao?
Lí thị và Trần Hổ trân người, qua một lúc sau mới lấy lại tinh thần. Trần Hổ nghĩ rằng: Tiểu Bảo đã hiểu chuyện. Chúng ta đối đãi với cha như thế, nó học theo chúng ta, tương lai chúng ta cũng ….. Trần Hổ không dám nghĩ tiếp, liền nói với Lí thị:
          Chúng ta sai rồi. Sáng sớm mai mau đưa cha về lại đi.
          Lí thị bảo:
          Đừng đợi sáng sớm mai mà ngay bây giờ chúng ta thắp đèn đến đưa cha về.
          Nói xong hai người liền đến gian nhà chứa củi đưa Trần Đồng trở về, sắp xếp ở nhà bên đông. Ngày hôm sau, Trần Hổ đi chợ mua cho cha quần áo mới, thay đổi từ trong ra ngoài.
          Từ đó hai vợ chồng tìm cách hiếu kính với cha, trở thành con có hiếu nổi tiếng khắp vùng.

                                                             Huỳnh Chương Hưng
                                                             Quy Nhơn 17/5/2015

0 nhận xét:

Đăng nhận xét